Cuộc sống của chúng ta, rốt cuộc đã bỏ lỡ những điều gì?

Cuộc sống của chúng ta, rốt cuộc đã bỏ lỡ những điều gì?

Blog

Cuộc sống của chúng ta, rốt cuộc đã bỏ lỡ những điều gì?

Cuộc sống của chúng ta, rốt cuộc đã bỏ lỡ những điều gì?Mỗi một cơ hội trong đời người đều là do Thiên thượng ban cho, dù đó chỉ là lắng nghe được một nốt nhạc mỹ diệu. Quan trọng hơn, chúng ta cần có một con mắt tinh tường để nhận ra, mới có thể không bỏ lỡ những điều trân quý đó.
Một buổi sáng mùa đông lạnh giá tại một ga tàu ​​điện ngầm ở Washington, có một người đàn ông lấy ra một chiếc violin và bắt đầu diễn tấu. Ông đã trình diễn tất cả 6 tác phẩm của Batch, trên mặt đất phía trước mặt ông là một chiếc mũ đã rách. Trong ánh mắt của mọi người đang lướt qua hối hả, đây có lẽ chỉ là một nghệ sĩ đường phố vô danh.
 
3 phút trôi qua, một người đàn ông trung niên chầm chậm bước tới, dừng lại nghe thoáng vài giây rồi vội vã bước đi.
 
4 phút sau, người nghệ sĩ nhận được những đồng tiền đầu tiên, một người phụ nữ ném vài đô la vào trong mũ, không dừng lại mà tiếp tục di chuyển về phía trước.
 
6 phút sau, một chàng trai trẻ dựa lưng vào tường để nghe ông chơi đàn, sau đó nhìn đồng hồ, rồi bắt đầu di chuyển.
 
10 phút sau, có một cậu bé 3 tuổi dừng lại trước người nghệ sĩ, nhưng mẹ của cậu lại kéo cậu đi. Cậu bé vẫn nán lại, nhìn chiếc đàn violin, nhưng mẹ cậu vẫn ra sức kéo, nên cậu phải đi tiếp, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại. Cũng có vài đứa trẻ khác nữa, nhưng đều bị cha mẹ chúng kéo đi.
 
45 phút sau, ông đã chơi tổng cộng 6 bài hát, trong số 1.097 người đi qua ga tàu điện ngầm, chỉ 6 người dừng lại và lắng nghe chốc lát, có 20 người cho tiền rồi tiếp tục rời đi.
 
Không ai biết rằng, người nghệ sĩ biểu diễn violin trong ga tàu điện ngầm đó chính là Joshua Bell, một trong những nhạc sĩ vĩ đại nhất của thế giới. Ông đã chơi những tác phẩm âm nhạc nổi tiếng nhất, còn sử dụng một chiếc violin trị giá 3,5 triệu USD (80 tỷ VND).
 
Joshua Bell đã diễn tấu ở ga tàu điện ngầm suốt 45 phút, tổng cộng thu được 32USD. Trước đó 2 ngày, Joshua Bell cũng đã có buổi biểu diễn tại một nhà hát ở Boston, tất cả vé vào cửa đã bán sạch. Để có thể ngồi trong rạp hát nghe ông chơi nhạc, cũng phải bỏ ra trung bình 200USD.
 
Joshua Bell chơi violin tại ga tàu điện ngầm là một thí nghiệm xã hội của thời báo “Washington Post” về thị hiếu và sở thích của người dân. Cuối cùng, thí nghiệm đã kết luận rằng: Dù đưa một nhạc sĩ giỏi nhất thế giới, sử dụng nhạc cụ tốt nhất thế giới, nhưng chúng ta ngay cả dừng lại trong chốc lát cũng không làm được, như vậy, trong cuộc đời mau chóng trôi qua của chúng ta, thử hỏi chúng ta lại đã bỏ lỡ biết bao điều ý nghĩa khác nữa?
 
Trong nhận thức của người bình thường, một nhạc sĩ vĩ đại làm sao có thể xuất hiện tại một ga tàu ​​điện ngầm, ông chỉ nên đứng trên sân khấu tráng lệ, cũng như người Trung Quốc đi cầu Thần cầu Đạo, đều nhất định phải đi đến những nơi núi thẳm rừng sâu. Nhưng đôi khi, Thánh nhân, Đại Đạo chính ở ngay trước mặt, nhưng lại không có mấy người thực sự nhận biết.
 
Lão Tử sống tại nước Chu từng đảm nhiệm chức quan “Thủ tàng thất sử” (tương đương với giám đốc thư viện quốc gia), mọi người đều biết ông “thông hiểu kim cổ, biết nguồn gốc của lễ nhạc, hiểu được tầm quan trọng của đạo đức”, nhưng người thực sự nhận biết được bậc đại đức này duy chỉ có Khổng Tử.
 
Khổng Tử từ nước Lỗ tới nước Chu để bái kiến Lão Tử, sau khi nghe được lời dạy của Lão Tử đã trở về nói với các đệ tử của mình: “Chim, ta biết nó có thể bay; cá, ta biết nó có thể bơi; thú, ta biết nó có thể chạy. Có thể chạy thì ta có thể dùng lưới giăng bắt nó, có thể bơi thì ta có thể dùng dây tơ mà câu, có thể bay thì ta có thể dùng cung tên bắn được nó. Còn như con rồng, ta không biết nó làm sao có thể lợi dụng sức gió mà bay tới tận trời cao. Ta hôm nay gặp mặt Lão Tử, ông ấy cũng như con rồng kia thâm sâu không thể đo lường nổi!”.
 
Về sau, Khổng Tử còn nhiều lần đến thỉnh giáo Lão Tử, suy nghĩ về Đại Đạo mà Lão Tử đã từng nói, cuối cùng mới thông suốt, trở thành một bậc Thánh nhân: “Sáng nghe Đạo, chiều chết cũng an lòng”.
 
Nếu như Lão Tử xuất hiện tại thời đại này của chúng ta, xuất hiện giữa những người thường, giống như nhạc sĩ Joshua Bell, xuất hiện lặng lẽ nơi góc tàu điện ngầm, liệu chúng ta có thể có được tuệ nhãn giống như Khổng Tử hay không? Chúng ta liệu có giống như những con người bước đi hối hả nơi ga tàu điện ngầm, mắt có nhìn mà lại như không thấy hay không?
 
Cuộc sống của chúng ta, rốt cuộc đã bỏ lỡ những điều gì?