Chờ

Chờ

Chờ

ChờBố mẹ luôn dạy con phải kiên nhẫn, từ tốn, con gái là nết na ý tứ, con trai là kín đáo sâu sắc nhưng khi ra đường, bố mẹ lại 'thị phạm' bằng việc không chờ đợi nổi 60 giây đèn đỏ.
Mình thường xuyên dậy sớm đi chợ. Qua đến ngã tư, 60 giây đèn đỏ nhưng hầu như không ai dừng lại chờ. Chắc mọi người tặc lưỡi: "Sớm thế, đường vắng thế sao phải chờ và nữa, giờ này làm gì đã có công an".
 
Và thế là xông pha vượt lên, xe máy, ôtô bus, ôtô con, ôtô tải, không ai chờ ai và không ai chờ khi đèn đỏ. Và những ai đứng chờ trở thành lạc lõng. Sẽ có những tiếng còi xe đằng sau thét inh ỏi như ngầm gửi đến thông điệp: "Lui ra cho người ta đi, dở hơi sao mà đứng chờ". Rất nhiều lần, những ông bố, bà mẹ chở con phóng vụt qua, quay lại lườm mình ý chừng rõ là rách việc.
 
Nên mỗi khi chờ đèn đỏ, mình cứ phải đứng nép vào một chỗ, run rẩy ghê gớm, chỉ sợ là vật cản cho một cái xe nào đó đang vội vã phóng ào qua. Và mình tự hỏi, thực sự chúng ta vội đến thế sao?
 
Có 60 giây đèn đỏ. Cố gắng chen lên vượt nhau nửa vòng bánh xe để có khi đến cơ quan ngồi trà đá nửa tiếng. Cố gắng phóng nhanh 60 giây đèn đỏ để dành thời gian “tám chuyện” dông dài. Và cố gắng nhấn chân ga để lách mình, để lao lên vỉa hè tự giải thoát mỗi khi tắc đường, bất kể phía trước, sau, xung quanh mình sẽ thế nào.
 
Bố mẹ luôn dạy con phải kiên nhẫn, phải từ tốn, phải biết trông trước trông sau, con gái là nết na ý tứ, con trai là kín đáo sâu sắc nhưng khi ra đường, bố mẹ lại “thị phạm” bằng việc không chờ đợi nổi 60 giây đèn đỏ.
 
Chúng ta kêu ca ngành giao thông vô cảm với sinh mạng người đi đường nhưng có khi nào tự hỏi, có nữa, chính chúng ta đang “làm khó” cho nhau. Như cú nhấn ga kinh hoàng, hung bạo của chủ tay lái chiếc xe Camry mấy ngày trước.
 
Mình đau xót, quá đau xót khi ngắm khuôn mặt trong sáng, hiền hòa của cô bé 6 tuổi trong vụ tai nạn thảm khốc đó. Những dòng chữ non nớt trong vở của em. Tất cả với em chỉ mới bắt đầu. Sau cú nhấn ga, chỉ một tích tắc thôi, thành nỗi đau khủng khiếp. Em không trở về với lớp học, bạn bè, thầy cô và hơi ấm dịu dàng của mẹ. Và trang vở của em không có bàn tay non nớt ngoan hiền viết thêm dòng chữ nào nữa...
 
Mình thương em nhưng thương mẹ của em gấp ngàn ngàn lần. Mãi mãi trong chị chắc sẽ là câu hỏi: "Tại sao mọi việc lại nhanh và khủng khiếp vậy? Sao cuộc đời lại đổ ập lên chị nhiều đắng cay đến vậy?"...
 
Mình rất muôn ôm bà mẹ đó, để nói với chị rằng, em đã đi về với mùa xuân. Nơi ấy có bố em đón đợi. Em sẽ mãi gương mặt nhẹ nhõm hiền hòa ấy. Nơi đó không có những tiếng còi thét lên chói lói, không có những cú nhấn ga kinh hoàng. Em đã khép mắt ngủ giữa bao la trời đất an lành...


“Đóa hoa vàng, mỏng manh cuối trời
Như một lời chia tay...”